Mình viết vì mình mà nhỉ?
Như câu trả lời cho mục đích thật sự của việc viết này là gì, thì hẳn là vì mình.

1. Mình viết vì để hiểu mình.
Viết để hình thành thói quen quán sát lại bản thân, nhận thức thực tại đang như thế nào. Có chệch hướng đi không? Có thì quẹo lại, không thì tận hưởng đi tiếp.
Nên suy đi nghĩ lại, mình nghĩ xa hơn là khán giả là chính mình trong quá khứ và trong tương lai. Bởi vì mình đang viết về hành trình trưởng thành, những gì đã qua đi, sai sửa và những gì đang mong đợi, lên kế hoạch – hành động.
2. Mình sẽ lại tiếp tục suy nghĩ thêm.
Vậy thì khán giả của mình cũng có thể là những người đang trên hành trình thay đổi đó, có chăng là họ cũng vô tình lạc vào những lựa chọn ham vui nhất thời. Giống như mình đã từng. Nên là đang loay hoay chưa tìm thấy lối ra.
Họ chưa tìm thấy câu trả lời cho vấn đề của họ. Hoặc họ đang “quan sát” xung quanh xem có cánh chim nào đang tung cánh bay đi với lý tưởng gì đó thú vị, để theo.
Họ được truyền cảm hứng từ đó và …. thử bay theo chung một đoạn đường thì sao? Có thể chứ nhỉ.
Khán giả của tôi là ai? Họ là tôi trong quá khứ. Họ là nam hoặc là nữ, họ làm bất kể nghề gì, sống ở bất cứ đâu. Họ cần được thấy cụ thể hơn cách để một người thay đổi tốt hơn là gì. Họ đang cố gắng vươn mình lên, vượt LƯỜI, vượt SƯỚNG, vượt KHỔ, vượt TRÌ HOÃN
để bắt tay vào làm thứ gì đó
để mỗi ngày duy trì hành động tiến lên một chút
để canh me coi cái người đang tiến bước đó hụt hơi dừng lại
để họ có cớ cho bản thân dừng lại
Như câu chuyện Chiếc lá cuối cùng của O’ Henry, tâm ý của nhân vật chính cũng rất giống với nhiều khán giả, trong đó có mình. Trong lúc tuyệt cảnh, ta bám víu một thứ gì đó đang vươn mình trong giông bão như chính ta.
Lòng vừa ganh tỵ so sánh bản thân với những chiếc lá đang đương đầu trong bão giông giống mình, sự đồng cảm và tâm lý bám víu đó như một cách để họ tìm lại động lực cho chính mình.
Khi bản thân đã quá chán nản với chính mình. Ta đi tìm cái bên ngoài để bám vào và đồng hoá chính mình. Vì thế, mình hy vọng những thứ mình tạo ra sẽ là chiếc lá để truyền cảm hứng cho “khán giả”, những độc giả đang trên hành trình trở nên tốt hơn.
Không phải vì mình viết về sự phát triển cá nhân thì sẽ mãi là những suy tư cá nhân. Cuộc sống nên là nhiều gam màu của kính vạn hoa.
Có như vậy mới đáng sống. Bạn nhỉ?
4. KÍNH VẠN HOA
Không phải lúc nào cũng là những bài viết dài ngoằng. Toàn chữ là chữ thế này. Mình đọc lại cũng mệt phết, dù cũng khá vui với nỗ lực của mình.
Sẽ có những chia sẻ vô tri, những dòng meme như là:
Bạn thân: “Tôi còn thấy K mập mờ nữa là mấy người khác”
Tôi: “Nguyên 1 năm trời tôi tăng 10Kg luôn rồi mà không RÕ nữa hay sao mà kêu MẬP MỜ!!!”
CHỐT BÀI
Cách viết này của mình rất là ngược lại với với những gì mình được dạy – lối viết kinh doanh, bán hàng thường thấy. Mình không bắt đầu bằng sản phẩm hay dịch vụ, mà bằng chính nội tâm chân thật và trải nghiệm cá nhân.
Một cách tiếp cận táo bạo nhỉ? Nhưng mình cũng tin rằng đây là cách tiếp cận kinh doanh bền vững.
MK.