KAITAGO - Dệt Mộng

NHỮNG BƯỚC ĐẦU TIÊN CỦA KAITAGO

Bước đầu tiên của sự thay đổi là sự nhận thức, sau đó là chấp nhận – NATHANIEL BRANDEN

GIỚI THIỆU ĐÔI LỜI

Mình từng nghiện hưởng thụ những khoái cảm ngắn hạn, thứ mà thế giới hiện đại ngày nay đang hào phóng mang đến một cách nhanh chóng, miễn phí và dồi dào. Đa phần đều là vô bổ, không mang lại giá trị lâu dài.

Sau đó chọn lọc hơn, chỉ theo dõi những cá nhân thật sự có giá trị, nhưng cảm giác FOMO (Fear Of Missing Out) – nỗi sợ bỏ lỡ điều gì đó thú vị, vẫn luôn khiến mình không ngừng lướt xem và theo dõi. Rồi mãi chìm đắm trong việc chiêm ngưỡng thành quả, nghiên cứu và thành tựu của người khác mà cuối cùng lại không tạo được điều gì thực sự ý nghĩa cho bản thân.

Khi mà cái người ta tạo ra quá xịn sò thì mình làm cái chi nữa cho phí công? – Mình từng nghĩ vậy

KAITAGO - Dệt Mộng
KAITAGO – Dệt Mộng

Cho đến khi ngồi xuống phản tư lại một cách nghiêm túc để “trả bài”, mình nhận ra ba lý do lớn khiến mình luôn trì hoãn việc viết:

1. THIẾU MÔI TRƯỜNG THUẬN LỢI

Có bao giờ bạn cảm thấy mình thật “khác người” khi quyết định làm gì đó khác với số đông chưa?

Thử tưởng tượng một đêm đẹp trời, bạn chạy bộ trên đường Hoàng Sa, Trường Sa trong khi các hàng quán xung quanh đầy người ngồi nhậu nhẹt, vài cha nội xỉn xỉn còn buông lời: “Mấy thằng hâm!”.

Cũng đúng khi mà làm việc vật vã cả ngày rồi mà về còn lao ra đường chạy bộ cho mệt cái thân thì người ta bảo vậy cũng đúng ha. Nhưng phải nói là mình rất may mắn khi đến với chạy bộ từ việc tham gia một câu lạc bộ nên là mình có thế giới riêng ở đó, nơi có những người bạn có cái “hâm chung”.

Nơi mà mình nhận ra mình không phải cá thể duy nhất khác biệt trong xã hội này, còn nhiều tay quái gở hơn nữa mà mình nhiều khi phải trầm trồ hâm mộ độ lì và nỗ lực kinh khủng của họ nữa cơ. Cộng đồng ấy chính là nơi tụi mình cùng nhau chia sẻ một niềm tin chung về sở thích chạy bộ đường dài.

Nên là, dù không nói về viết nhưng mình muốn kể về lí do mình không viết dài là vì chưa có một môi trường khuyến khích việc viết. Khi bạn cảm thấy đơn độc trên hành trình, rất dễ dàng mất đi sự hứng thú, động lực, không nhận thấy rõ thành quả và thiếu sự hỗ trợ, chia sẻ từ những người cùng chí hướng.

Tin vui là lý do này có thể giải quyết bằng sự CHỦ ĐỘNG đi tìm kiếm môi trường, cộng đồng hỗ trợ kỹ năng viết, cộng đồng viết lách, tham dự những thử thách của cộng đồng giống như vầy cũng là cách rất tốt để lấy đà.

Vì khi bản thân thuộc về một nhóm, bạn sẽ cảm thấy được chia sẻ và đồng hành chung với nhau, rất ít nỗ lực so với việc tự thân. Nếu ai đó đã từng chạy cùng nhau trên một hành trình xa rồi sẽ rất hiểu việc này.

Chạy một mình thì 5km hay 1km thấy rất xa, nhưng khi có ai đó thú vị đồng hành, hẳn là 21km cũng thấy như một buổi đi dạo, nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

2. CHƯA THẤY LÍ DO ĐỦ LỚN VÀ QUAN TRỌNG ĐỂ TIẾP TỤC

Mình từng đã thử viết lại để thả ra những cảm xúc đè nén khá lâu. Nhưng sau đó không thấy những phản hồi nào trong nỗ lực của mình nên là mất kiên nhẫn và ngừng viết.

Thậm chí trong giai đoạn căng thẳng nhất khi làm việc của mình, mình cũng viết rất nhiều chứ, nhưng đó là cảm giác viết để truyền thông cho nhân sự hiểu việc cần làm, cho sếp hiểu kết quả ra sao, cho khách hàng chốt chuyển khoản thanh toán. Nên là phần nào việc viết cũng chiếm một khoảng thời kỳ không vui vẻ cho lắm.

Dù vậy, mình nhận ra giải pháp cho việc này là phải làm rõ giá trị và mục tiêu cá nhân khi viết cái gì đó. Vì dạo gần đây mình đang bắt đầu nghiêm túc với việc xây dựng kênh và bản thân không muốn tạo ra những nội dung rác để thu hút khách hàng.

Đồng thời, mình viết tổng kết hằng ngày để nhìn thấu rõ bản thân hơn, mình có thể tốt hơn thế nào vào ngày mai? Hẳn là trong lúc viết ra, mình sẽ nhận thấy rõ diều đó.

Vừa qua mình cũng vừa tiếp thu nghệ thuật học tập của một bậc thầy đa tài – Josh Waitzkin thông qua video mình để phần bình luận. Điều mình rút tỉa hay nhất đó là:

Làm điều mình thích theo phong cách riêng của mình. Và yêu lấy điều đó. YÊU thực sự.

3. THIẾU NĂNG LƯỢNG VÀ SỰ CẦU TOÀN

Không biết mọi người có dành nhiều năng lượng và sự chú tâm vào việc viết của bản thân không? Sau một ngày dài bận rộn, về tới nhà hẳn nhiều lần mình chỉ đủ sức lết tới giường và nằm ngủ thôi. Còn nếu phải ngồi vô viết, mình lại quá khắt khe với bản thân khi mà đọc lại bài viết thì tự xoá đi vì thấy nó quá tệ, mà nhọc công suy nghĩ để viết nữa thì lại càng trễ và ảnh hưởng đến công việc ngày hôm sau.

Mình đã thử tự đầu tư bàn phím tốt hơn cho việc gõ chữ, khiến cho cảm giác gõ một cách tự nhiên và thích thú hơn. Thậm chí áp dụng kỹ thuật viết tự do cho đã cái nư rồi ngồi biên tập lại cho gọn gàng sạch sẽ.

Song, mình nhận ra là mỗi lần viết là mỗi lần bản thân xả ra cảm xúc và sự chiêm nghiệm sau quá trình xử lý thông tin đầu vào. Nên là nhiều khi mình bí không biết viết gì thì bản thân sẽ cho mình được OFF không viết gì hết, nhưng vẫn dành thời gian riêng cho việc viết đó, không động vào. Ví dụ từ 9h đến 10h tối, nếu mình OFF việc viết thì mình sẽ ngồi suy niệm về những gì đã trải qua, chiêm nghiệm lại.

KẾT LUẬN

Nếu bạn mới bắt đầu việc suy niệm thì có thể thử đặt câu hỏi WHY nhiều lần để đào sâu một vấn đề, hoặc dùng mô hình 5W1H để suy nghĩ thấu đáo hơn về một hoặc nhiều vấn đề. Sẽ rất có ích, bởi bài viết này là một minh chứng.

Mình từng là người sợ viết và không biết viết gì vậy, mình tin nhiều bạn cũng giống như mình khi bắt đầu việc viết. Nhưng mình đã áp dụng phương pháp suy niệm về câu hỏi và cuộc sống của mình thì lại viết ra được rất nhiều thế này.

Dù hành trình thay đổi chưa bao giờ dễ dàng, nhưng chắc chắn mỗi bước tiến nhỏ đều sẽ mang lại sự phát triển tích cực và lâu dài cho bản thân. Mình tin rằng không ai đơn độc trên hành trình này, và rất mong được lắng nghe những chia sẻ từ các bạn về kinh nghiệm vượt qua trì hoãn để chúng ta cùng nhau phát triển mỗi ngày. Bạn nhé.

Cảm ơn, chúc mọi người ngủ ngon 🙂
MK.

Ảnh: Dệt mộng – Phan Thiết

Đọc thêm

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *